Người dịch: Whistle
“Vù…”
Kình phong trên lầu cuồn cuộn, một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Cứu ta!”
Trâu chấp sự ngực lõm xuống, miệng phun máu tươi, cố gắng chống tay đứng dậy, loạng choạng chạy về phía trước:
“Mau cứu ta!”
“Trâu chấp sự!”
Đám hộ vệ sững sờ, sau đó vội vàng chạy đến.
Trong đó có hai người ánh mắt hung dữ, rút đao, kiếm, lao về phía Chu Giáp, hét lớn:
“Thật to gan, dám gây chuyện ở đây, nạp mạng đi!”
“…”
Chu Giáp nhíu mày, biết rõ hắn đã đánh Trâu chấp sự, vậy mà bọn họ vẫn dám lao đến, không sợ chết, xem ra, chắc chắn là tâm phúc của họ Trâu.
Chu Giáp nhìn lướt qua đám hộ vệ, ánh mắt bọn họ đều rất hung ác.
Hừ!
Họ Trâu này đúng là giỏi lấy lòng người khác, e rằng sòng bạc Tây Thành này đã hoàn toàn do lão ta quyết định.
Đã vậy…
Ánh mắt Chu Giáp lạnh lẽo, sải bước tiến lên, vào khoảnh khắc trước khi đao, kiếm chạm vào người, hắn đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy đầu hai người.
“Rầm!”
Dưới sức mạnh khổng lồ, hai cái đầu va vào nhau, xương sọ vỡ nát, óc bắn tung tóe.
“Giết!”
Một cây gậy đồng từ trên trời giáng xuống, kình phong gào thét, hất văng bàn ghế hai bên, mặt đất cũng xuất hiện vết nứt.
Người đàn ông tay cầm gậy đồng, cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên giận dữ, lao về phía Chu Giáp.
“Vèo!”
Chu Giáp giơ tay nắm lấy gậy đồng, lắc cổ tay, gậy đồng đã trượt khỏi tay người đàn ông, đâm thẳng vào tim gã ta.
Chu Giáp cầm gậy đồng vung lên, quét ngang.
Đám hộ vệ đang lao đến cũng bị đánh ngã.
“Xẹt…”
Một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trong đám đông.
Tia sáng này không rõ ràng, hơn nữa còn xuất hiện ở điểm mù của Chu Giáp, không một tiếng động, nhưng lại khiến cho những người nhìn thấy cảm thấy lạnh sống lưng.
Kiếm ra khỏi vỏ, như rắn độc.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, một nắm đấm bao phủ lấy bốn phương tám hướng xuất hiện trước kiếm ảnh, ầm ầm đánh xuống.
Tên sát thủ ẩn nấp trong đám đông, cả người lẫn kiếm, đều bị đánh nát.
Chu Giáp sải bước tiến lên, giống như một con hung thú, mặt không cảm xúc, vung tay, bất kể là ai, đều bị hắn giết chết ngay tại chỗ.
Một chưởng, đập chết hai người.
Một quyền, đánh xuyên qua bảo giáp.
Chỉ với mấy bước chân, thi thể đã nằm la liệt trước mặt Chu Giáp.
Cho dù là thất phẩm, bát phẩm, hay là cửu phẩm, đều không thể nào đỡ nổi, hơn nữa, Chu Giáp ra tay là lấy mạng, không ai sống sót.
Chỉ cần ra tay với Chu Giáp…
Đều chết!
Trong nháy mắt, đám hộ vệ còn lại đều hoảng sợ, chiến ý tan biến, liên tục lùi lại, nhường chỗ cho Trâu chấp sự.
“Ngươi… ngươi không thể giết ta.”
Trâu chấp sự mặt mày trắng bệch, run rẩy, dựa vào tường, đã không còn đường lui, chỉ có thể nghiến răng, cố gắng lần cuối:
“Giết ta, Khâu phó bang chủ sẽ không tha cho ngươi!”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày:
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Nói xong, Chu Giáp cười khẩy, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy đầu Trâu chấp sự, ấn mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Đầu Trâu chấp sự bị ấn vào đất, máu tươi từ vết lõm chảy ra.
“Trâu chấp sự!”
“Quản sự!”
Mãi đến lúc này, đám người trên lầu mới vội vàng chạy xuống, sau khi nhìn thấy tình hình ở tầng một, ai nấy đều tái mặt.
Ngay cả Trần Oanh cũng nhíu mày.
Nàng không cảm thấy việc Chu Giáp ra tay tàn nhẫn là có vấn đề, mấu chốt là làm sao để giải quyết chuyện này, nếu không, Chu Giáp chỉ là một kẻ mãng phu, chỉ biết “hả giận nhất thời”.
“Thu dọn một chút.”
Chu Giáp vỗ tay:
“Mang thi thể ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến nhã hứng của khách.”
“Nói hay lắm!” Trong đám đông, có người vỗ tay, bước ra:
“Bằng hữu, thủ đoạn rất hay, Tô mỗ bội phục, nhưng các ngươi cứ tự mình giải quyết đi, chúng ta là khách, không thể nào đến đây mà không “chơi” được, đúng không?”
“Đến đây là để “vui vẻ”.”
Đối mặt với tình hình này, người nói chuyện lại không hề sợ hãi, thậm chí trong giọng nói còn mang theo sự bất mãn vì Chu Giáp đã phá hỏng hứng thú của gã ta.
“Tô Phẫn, công tử bột của tam phòng Tô gia.” Trần Oanh truyền âm:
“Tên ăn chơi trác táng này không có bản lĩnh gì, nhưng tốt nhất là đừng trêu vào.”
Tô Phẫn sao?
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ.
Người đến ăn mặc sang trọng, dung mạo tuấn tú, đáng tiếc, ánh mắt lại đờ đẫn, bước chân phù phiếm, nhìn là biết võ công rất kém.
Nhưng cho dù là vậy, tu vi của Tô Phẫn cũng đã là cửu phẩm.
Tô gia…
Quả nhiên là gia tộc có chỗ dựa là quân đội, là thế lực lớn nhất ở Thạch Thành, ngay cả một công tử bột ăn chơi trác táng cũng có thể trở thành cửu phẩm.
“Làm phiền Tô công tử rồi.” Chu Giáp gật đầu, phất tay:
“Người đâu, dọn một bàn mới cho Tô công tử, những vị khách đến đây hôm nay, mỗi người được tặng mười Nguyên Thạch, coi như là quà tạ lỗi của tại hạ.”
“Ồ…”
Đám con bạc lập tức ồn ào, mười Nguyên Thạch, đối với đa số mọi người, đều là một số tiền không nhỏ, tuy rằng bọn họ bị dọa sợ, nhưng đây cũng là niềm vui bất ngờ.
“Không cần.” Tô Phẫn không coi trọng chút tiền này, lắc đầu từ chối:
“Ta sẽ ngồi ở bàn này, đánh bạc với vị bằng hữu này.”
Nói xong, Tô Phẫn nghiêng người, nhường chỗ cho một người khác.
Người đó mặc áo trắng, ngũ quan đoan chính, khí chất bất phàm, nhìn không giống con bạc, nhưng bên cạnh y lại có không ít con bạc vây quanh.
Trong tay ai nấy cũng cầm rất nhiều thẻ đánh bạc.
“Quản sự.” Lúc này, có người run rẩy đến gần, nhỏ giọng nói:
“Chính là người này, trong chốc lát đã thắng ba nghìn Nguyên Thạch, những người khác đặt cược theo người này, chúng ta đã thua hơn một vạn.”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày, trầm ngâm một lúc, chậm rãi bước đến, chắp tay chào người đàn ông mặc áo trắng:
“Chưa thỉnh giáo?”
Người đàn ông mặc áo trắng tái mặt, ánh mắt y dừng lại trên thi thể Trâu chấp sự, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng cố gắng mỉm cười:
“Tại hạ là Lạc Phong.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo